Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011

Hồi kết một cuộc rượt đuổi - Truyện ngắn khá hay từ " Trà sữa tâm hồn "

[ND-SKT]- Bây giờ tôi đang ngồi trên bàn máy tính và đánh máy " sao chép lại " nguyên văn một truyện ngắn của "Trà sữa cho tâm hồn" một ấn phẩm cuốn hút giới trẻ của báo Hoa học trò. Khi tôi tình cờ lật trang 17 của báo số 70/ tháng 7, đọc được câu chuyện, chính xác hơn là tâm sự tình yêu của tuổi mới lớn mang tên "Hồi kết một cuộc rượt đuổi".Tuy chưa được sự đồng ý của quý báo, nhưng tôi xin mạo muội đăng câu chuyện lên cho các bạn cùng cảm nhận.
Mister
  Tôi không tự phụ và kiêm ngạo về bản thân. Chỉ đơn giản tôi biết rõ sức hút của mình. Gương mặt dễ nhìn, chơi giỏi một môn thể thao và mồm mép một chút, đạt danh hiệu Mister khi chân ướt chân ráo bước vào trường. Tất cả nhưng điều đó khiến tôi không thể tin vào một điều mà mọi người bàn tán - tôi là chàng trai nổi bật nhất trường trung học này. Tôi có sức hút với hội con gái từ cô nàng nổi bật, thích sự góp mặt cuât tôi trong mọi cuộc vui. Đến cả nhưng cô nàng bình thường thích ẩn mình trong lớp và xem việc nhìn lén tôi nhưng mộ món nhâm nhi cho cảm xúc không thể thiểu mỗi ngày. Ai mà biết được, có thể họ còn viết về tôi trong nhật kí ấy chứ. Nhưng tôi cũng chắc chắn rằng mình chẳng giành tình cảm đặc biệt cho ai trong số đó cả. Tôi chỉ quan tâm đến một người, nhưng khá là trêu người, cô bạn đó chẳng có vẻ gì là để ý đến sự hiện diện của tôi cả.

   Linh giang học chung khối, nhưng khác lớp và là bí thư của lớp đó. Cô bạn đạt danh hiệu Miss toàn trường cùng năm thi với tôi. Tôi chỉ gạp mặt cô bạn vào mỗi buổi học thêm ngoại ngữ mà hai đứa đăng kí chung lớp. Ba buổi một tuần và mỗi buổi hai tiếng. Ngoài ra tôi còn nhìn còn ấy vài giây vào mỗi buổi trưa tan học. Khi giang chạy sang lớp tôi để đợi Ngọc Khanh về chung. Linh giang và cậu ấy là bạn thân từ hồi cấp hai.
  Cô  bạn ấy rất đặc biệt, đối với cái nhân tôi. Không như những cô búp bê đầu rỗng. Nhưng cũng không phải như những cô nàng mọt sách nhàm chán nhút nhát. Linh Giang như một bức tranh rực rỡ đủ màu sắc chưa bao giờ làm cho người khác cảm thấy bớt thú vị. Cô bạn thích bóng đá và trong một buổi học ngoại ngữ, cậu ấy đã đùa về gương mặt răng vẩu vủa Ronaldinho. Lần đó tôi cười chảy cả nhước mắt. Và hiếm có ai làm tôi cười thoải mái một cách tự nhiên như vậy.
- Nhưng anh ấy đá bóng thật tuyệt vời. Điều đó khiên Ronaldinho cuốn hút hơn cả một siêu mẫu.
  Linh Giang kết thúc câu chuyenj truwocskhi quay trở lại bài dịch của mình. Bấy nhiêu đó thôi cũng làm tôi bị ấn tượng.
  Tôi không phải là một chàng trai nhút nhát. Vậy nên tôi đã chẳng ngại gì rủ cô bạn đi chơi, xem phim, ăn kem.... nhưng cậu ấy đều lắc đầu. Tôi tặng một bó hồng, gấu bông, lắc tay... xũng bị cậu ấy chối từ. Chưa có ại lại cho tôi cảm giác lạnh-giá-Bắc-cực như thế. Điều đó khiến lòng kiêu hãnh của Mister bị sứt mẻ. Và tôi cố gắng phục hồi nó bằng thêm nữa những nỗ lực như vô tình xuất hiện trước mặt cậu ấy, rut cậu ấy đi xem phim nhiều hơn, tặng những món quà nhỏ nhiều hơn. Nhưng cô bạn vẫn cho tôi ăn bánh bơ, đội mũ phớt dài hạn. Hai đứa cứ như thi gan với nhau xem ai thua cuộc trước. Tôi như đang trong cuộc đua vớt niềm kiêu hãnh của mình chứ không phải thích cô bạn như ban đầu nữa. 
  Lần đầu tiên Linh Giang nhận lời mời đi chơi riêng với tôi là để nói cho rõ ràng mọi chuyện. Chúng tôi vào một cửa hàng Donut and Coffe.
  - Phong này, chúng ta chấm dứt chuyện này ở đây đi, được không? Tôi không thích cậu. Cậu cũng biết điều đó mà.
   - Nhưng tớ thích cậu.
   - Tôi không dám chắc một phần trăng về điều đó đâu.
  Tôi nhún vai. Giang nhấp một ngụm cà phê sữa.
   - Tớ nhắc lại nhé ! Chúng ta chấm dứt câu chuyện này ở đây thôi. Cậu có làm gì nữa cũng vậy mà thôi. tớ thích một người khác rồi.
  Khi câu nói cuối cùng, Giang khẽ mìm cười. Nụ cười ngượng ngùng nhưng vui sướng của một cô gái khi nói về bí mật của họ không thể nhầm lẫn. Vì vây tôi không thể cho rằng cô bạn đang nói dỗi.

Miss
  Phong không còn bám đuôi tôi nữa. Điều đó khiến tôi thấy cuộn sống của mình dễ thở hơn.  Dẫu vậy, đâu đó tận sâu thẳm, tôi cảm thấy có lỗi với cậu ấy. Phong cũng đâu có làm gì sai. Chỉ là cậu ấy thích tôi mà thôi. Chẳng ai điều khiển được cái đó cả. Nhưng thứ tình cảm săn đón đó làm tôi thấy gò bó và không an toàn. Thứ tình cảm ấy khiên tôi mất tự do.
  Trước khi phong nói rằng cậu ấy thích tôi, mỗi quan hệ hai đứa vẫn là bạn bè. Thậm chí là khá tốt. Đành rằng cậu ta hơi tự phụ một chút, nhưng nhìn chung vẫn là một cậu bạn khá thú vị. Nhưng sau đó, tôi gần như không nói chuyện hay tiếp xúc với câu ta quá gần trừ trường hợp bất khả kháng. Bạn không thể là bạn đơn thần với người mà bạn thích hay thích bạn được. Đó là chuyện không thể. Vì lẽ dĩ nhiên, thứ tình cảm đó khác với tình cảm bạn bè. Cảm xúc khác, hành động sẽ khác đi.
  Khanh có lần hỏi tôi về chuyện này khi hai đứa đi học về chung trên xe buýt.
   - Cậu với Phong sao rồi?
   - Chả sao cả.
  Câu chuyện dừng ở đó mà không ai nói gì thêm.
  Chẳng biết khanh đang nghĩ gì, còn tôi đang nghĩ về cậu ấy.
  Tôi không còn nhớ hai đứa chúng tôi quen biết nhau thế nào. Cũng chưa bao giờ tôi ngồi đếm chính xác thời gian hai đứa làm bạn với nhau là bao nhiêu năm, bao nhiêu tháng, bao nhiêu ngày. Tôi cũng chẳng rõ mình thích cậu ấy bắt đầu từ lúc nào. Đó có lẽ là khi tôi nhận ra rằng mình thích hết mọi thứ về cậu ấy. Tội thích cái dáng cao, gầy, gương mặt có chút gì đó trẻ con và đôi khi lơ đãng, chẳng quan tâm gì đến mọi thứ xung quanh. Tôi thích nhất mỗi khi cậu ấy cười. Đội mặt một mĩ đáng yêu sẽ thành một đường kẻ thân thiện và nhụ cười thơ trẻ. Những chi tiết ấy thực sự đặc biệt.
  Tôi thích bản thân mình khi bên Khanh. Trước mặt người khác, chẳng biết tôi hòa đồng niền nã thể nào, hay dịu dàng cá tính, chín chắn làm ra sao. Nhưng ở sâu thẳm, tôi biết ở một góc khuất khác, mình là một đứa con gái ngang bướng và cứng đầu. Chỉ có Khanh mới khiến tôi đủ thoải mãi để bộc lộ cá nét tính cách mà mỗi người phải giấu đi trong môi trường xã giao. Và chỉ Khanh mới khiến tôi tự tin rằng, cậu ấy sẵn lòng "chịu đựng" cái khuyết điểm ấy trong tôi và thâm chí nhìn nhận nó như một điểm dễ thương. Như một ngày gần đến kì thi cuối học kì nảy lửa của năm Mười một, tôi quăng cuốn tập Hóa qua một bên nhăn nhó.
   - Muốn nghỉ học quá !
   - Thì nghỉ đi
   - Nghỉ học rồi tớ làm cái gì? Dáng tớ thì không bốc vác hay thợ hồ được rồi. Mà nghĩ học sớm chỉ có nước ... lấy chồng sớm. Tớ không thích.
   - Vậy thì đừng nghỉ học nữa.
  Tôi liếc xéo Khanh một cái. Nhưng câu ấy chỉ khẽ mỉm cười. Nụ cười dễ thương quá chùng nên tôi mỉm cười theo. Lúc náo Khanh cũng vậy, không lên lớp rao giảng. Cậu ấy chỉ gợi ý để tôi tự suy nghĩ hoặc dập tắt sự bất đồng của tôi một cách bình thản như vậy. Như một que kem giữa một trưa mùa hè nóng bức hanh hao.
  Sự kiêu kì của con gái nói chung và nỗi sợ bị tổn thương của cái nhân tôi nói riêng đã ngăn cản tôi nói với cậu ấy ba-từ-quan-trọng. . .. ( Còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét